Nguyên Thạch

Tiếng Mẹ Hiền


Lối về quê mới sao buồn lạ.
Dẫu đã dưỡng tôi được thành người.
Đất hứa.
Công thành danh được toại.
Mà sao thấy ngại,vẫn chưa quen.
Có phải tôi người lắm vong ơn.
Hay đã chôn sâu một mảnh hồn.
Gởi trọn cả lòng theo nắm rốn.
Quê mẹ chào đời.
Sâu mồ chôn.
Tôi ở nơi đây.
Có lúc buồn.
Mỗi khi gió lớn.
Chiều mưa tuôn.
Thương về đất mẹ trưa nắng hạ.
Dõi mắt xa săm đợi nước nguồn.
Mơ về chốn cũ.
Được an bình.
Có tiếng dân cười trong bình minh.
Đất nước sánh vai cùng thế giới.
Nhân bản.
Tự do.
Sống quang vinh.
Đời sẽ dễ hơn ,khi có tiền.
Nhưng chưa chắc hẳn sẽ là tiên.
Những lúc thấm buồn tôi bật khóc.
Là lúc thương sao…
Tiếng mẹ hiền.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 11.6.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tiếng Mẹ Hiền"